Vừa thấy mặt con rể tương lai, mẹ tôi lộ vẻ thất thần, hốt hoảng. Mặt bà tái xanh, tay run run, không giấu nổi vẻ xúc động, lúng túng.
Có ai như tôi không, 24 tuổi mới biết mình còn cha. Đã thế, tôi còn đón nhận sự thật ấy trong hoàn cảnh éo le đến đau lòng.
Tháng trước là sinh nhật tuổi 24 của tôi. Những năm trước, tôi đều đón tuổi mới bên chúng bạn. Nhưng năm nay, tôi quyết định sẽ về quê chung vui với mẹ.
Năm nay, tiệc sinh nhật của tôi sẽ thật đặc biệt. Bởi tôi đã tìm được người đàn ông của đời mình. Tôi sẽ đưa anh về nhà giới thiệu với mẹ, xin phép bà cho chúng tôi tìm hiểu nhau.
Trước khi về, tôi báo tin cho mẹ. Biết tôi dẫn bạn trai về ra mắt, mẹ vui lắm. Bà giục tôi chóng về và dặn không cần mua gì cả vì sẽ tự tay chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật giản đơn nhưng ấm cúng cho tôi.
Chỉ trong một đêm, tôi phải chịu cùng lúc 2 nỗi đau. Ảnh minh họa: P.XMẹ còn hỏi người yêu tôi thích ăn gì để bà chuẩn bị. Thấy mẹ sốt sắng, tươi vui, tôi hạnh phúc, trút bỏ mọi sự hồi hộp, lo lắng.
Trên đường trở về nhà, tôi thay hình nền điện thoại từ ảnh cũ sang ảnh tôi và anh ngồi nhìn nhau. Tôi thích ảnh này vì xem nó xong, ai cũng khen chúng tôi có tướng phu thê.
Mỗi lần nhớ đến câu ấy, lòng tôi lại ngập tràn hạnh phúc. Trò chuyện, dặn dò anh mãi, cuối cùng chúng tôi cũng về đến quê.
Đến nơi, tôi không vội cho anh về nhà mình ngay mà để anh lại khách sạn. Tôi muốn anh xuất hiện trong bữa tiệc đặc biệt mà tôi và mẹ đã chuẩn bị tại nhà.
Cuối cùng, giây phút tôi chờ đợi cũng đến. Anh dừng xe trước cổng nhà cùng bó hoa tươi rực rỡ.
Tôi ra đón anh, dẫn vào nhà giới thiệu với mẹ. Nhưng thật bất ngờ, vừa nhìn thấy anh, mẹ tôi lộ vẻ thất thần, hoảng hốt. Mặt bà tái xanh, tay run run, không giấu nổi vẻ xúc động, lúng túng.
Sau ít phút cố bình tĩnh, mẹ mời anh ngồi. Bà hỏi anh về nhân thân, gia đình của mình. Khi nhận được câu trả lời, mẹ càng căng thẳng tột độ.
Với vẻ mặt nghiêm túc, căng thẳng đến khó hiểu, mẹ hỏi quan hệ của chúng tôi đã thân thiết đến mức nào, đã “vượt rào” hay chưa,… Bà yêu cầu chúng tôi nói thật và chờ đợi câu trả lời trong tâm trạng lo âu.
Chỉ khi anh nói chúng tôi mới chỉ dừng lại ở mức tìm hiểu nhau, chưa đi quá giới hạn, mẹ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau ít phút im lặng đến nghẹt thở, mẹ yêu cầu chúng tôi chấm dứt chuyện tình cảm.
Mẹ nói trong nước mắt rằng, bà sẽ không bao giờ chấp nhận mối quan hệ này. Và, mối quan hệ này không được phép tồn tại.
Thay cho lời giải thích, mẹ kể về tuổi thanh xuân của mình. 24 năm trước, mẹ là cô gái thôn quê lên thành phố học đại học. Nơi xứ người, mẹ quen biết, yêu thương và trao đời con gái cho nam thanh niên cùng dãy trọ.
Chưa từng va vấp, mẹ không biết rằng mình đã trao yêu thương nhầm người. Ngày mẹ biết mình có thai cũng là lúc bà phát hiện người mình yêu chỉ là gã sở khanh, ham của lạ.
Không chỉ chối bỏ trách nhiệm, gã còn trốn biệt, cắt đứt mọi liên lạc, bỏ mặc mẹ bụng mang dạ chửa giữa xứ người. Không thể bỏ giọt máu của mình, mẹ chấp nhận dang dở giấc mơ trở thành dược sĩ.
Mẹ từ bỏ giảng đường, về quê sinh, nuôi con trong sự khinh bỉ, coi thường của người đời. Nỗi đau tình phụ, nỗi nhục “không chồng mà có chửa”, thanh xuân bị hủy hoại khiến mẹ thù hận gã sở khanh.
Từ đó, tâm trí mẹ khắc ghi hình ảnh người đàn ông tệ bạc. Mẹ thù hận đến nỗi nói rằng, dù người ấy có biến thành tro, khi đứng trước mặt mình bà vẫn sẽ nhận ra.
Ông trời thật khéo trêu đùa. Gã sở khanh năm ấy giờ là bố của anh, người tôi vừa dẫn về nhà giới thiệu với mẹ. Mẹ nhận ra sự thật đau đớn ấy ngay lần đầu tiên thấy anh. Bởi anh giống bố như tạc.
Chỉ trong một đêm, tôi phải chấp nhận cùng lúc 2 nỗi đau. Tôi phát hiện mình còn cha. Nhưng phũ phàng thay, người cha ấy lại mang đến cho tôi nỗi đau bẽ bàng thay vì niềm hạnh phúc trùng phùng, tái hợp.
Đau đớn hơn, ông lại là bố của người đàn ông tôi đặt trọn tình yêu đầu đời. Phát hiện ấy cũng biến người tôi yêu, mong ước được gọi là chồng trở thành cậu em trai cùng cha khác mẹ.
Những sự thật tưởng chừng chỉ có trong phim xảy đến với tôi theo cách không ngờ nhất. Tâm trí tôi rối bời, chán nản.
Đến bây giờ, tôi vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật phũ phàng và không biết phải đối diện với nó ra sao. Giờ đây, tôi chỉ ước những gì đã xảy ra chỉ là một cơn ác mộng.
Độc giả K.A.
Đăng thảo luận